Có một dạo, tôi nghe người ta nhắc nhiều về tiền bạc. Tôi chẳng ghét tiền bạc. Thích nữa là đằng khác. Nhưng đám bạn tôi và những người thân quen thì cuồng. Một nỗi cuồng si như người ta mong đạt được điều gì mà chẳng được, rồi sẵn sàng giẫm đạp lên tất cả để có nó.
Còn tôi, chỉ mong có người cùng tôi ngắm bình minh. Tất nhiên là phải có tiền. Có tiền, cuộc sống thoải mái thì mới có thể ung dung ngắm bình minh được.
Nhưng miễn bàn về chuyện tiền bạc. Đừng nên lấy nó làm lẽ sống ở đời. Tiền, cần chứ. Tiền là phương tiện để ta sống tốt hơn. Và khi ta sống đã tốt hơn, hoặc chưa tốt hơn, hoặc có thể là chỉ đến thế, chỉ là sống và sống, thì ta vẫn cần có một người để cùng nhau ngắm bình minh. Là thế thôi.
Đừng tưởng tượng quá lãng mạn và hão huyền về chuyện ngắm bình minh. Đó chỉ là một việc đại diện cho hằng sa số những việc mà người ta muốn làm, khi cơm no áo đầy, kiểu như:
- Mua cho ai đó đôi găng tay vào mùa đông.
- Kể cho ai đó nghe một câu chuyện mà mình rất tâm đắc.
- Rủ ai đó đi dạo tung tăng
- Pha cho ai đó tách cà phê buổi sáng.
- Nấu cơm và rửa bát.
- Cãi cọ nhau rồi lại làm hòa.
Ngắm bình minh thì cũng là như thế. Chỉ là một việc gì đó mà người ta muốn làm. Nhưng phải có ai đó cùng làm. Chẳng bao giờ có thể dùng tiền mà tiêu hết vào bản thân mình và sống cả đời quạnh quẽ được. Ngay cả việc kiếm tiền, cũng cần có ai đó để làm cùng nhau.
Chủ tịch tập đoàn Trung Nguyên có một triết lý tạo nên thành công ngày hôm nay: “Khi cùng nhau, không gì là không thể.” Tự dưng thấy ổng quá sâu sắc, hiểu về con người ghê gớm. Người ta, quan trọng nhất là chữ tình, nếu thiếu chữ ấy, tiền cũng chẳng đến được, mà có nhiều tiền cũng thành vô nghĩa.
- Ừ thì, tôi cũng chỉ cần một ai đó để luôn luôn cùng nhau.*