Biết khi nao là hạnh phúc

Viết bởi Cô Đào vào 2016-10-05
Chủ đề:

Untitled.png

Bạn tôi gọi điện hỏi: Cuối tháng tao cưới, mày đi được không?

Nhỏ bạn chơi thân từ thời trung học nhưng đã lâu quá rồi không gặp cũng chẳng trò chuyện. Thỉnh thoảng lúc mới rời khỏi trường chúng tôi thường tâm sự về một cuộc đời hạnh phúc, nơi sẽ có bóng dáng của một tấm đàn ông vững chãi nào đó, một chái bếp yên bình thở ra khói giữa trời thu se sắt…

Rồi bẵng đi một thời gian, tôi nghe tin nó đã có người yêu. Nhỏ hơn nó hai tuổi. Và tất nhiên với những  định kiến gia đình, xã hội, chuyện tình của nó cũng gặp nhiều bất trắc và đau khổ. Lúc đó tôi nghĩ, chắc có lẽ chẳng đi đến đâu.

Vậy mà hôm qua nó gọi cho tôi nói rằng nó sắp lấy chồng. Lấy người nhỏ hơn hai tuổi đó. Nhỏ tuổi hơn đâu có nghĩa là không vững chãi, không đàn ông, không yêu thương nó và xây cho nó được chái bếp thở ra khói kia. Tôi thở phào.

Mong ước của nó chắc đơn giản vậy thôi. Và trông nó nhỏ bé thế thôi nhưng mà rất mạnh mẽ, mạnh mẽ vượt qua định kiến để bảo vệ tình yêu của mình. Rồi đến lúc người ta sẽ hiểu ra rằng cái gì càng đơn giản sẽ càng bền lâu. Mong ước của nó, cũng như tôi, ở cái tuổi xuân xanh ấy có gì vĩ đại đâu, nó đơn giản như nắm cơm nếp mà mẹ tôi nấu khi nhà còn nghèo, chỉ có xôi trắng ăn với muối mè mà ngon tuyệt diệu, lại còn rất no, no lâu lắm. Tôi cũng vậy, cũng mong một cuộc đời bình dị, bớt ung nhọt, bớt rắc rối, miễn sao cứ triền miên hạnh phúc. Càng sống lâu người ta càng mong muốn đơn giản hơn, giống như ở tuổi xế chiều những người già chỉ cần một căn phòng sơn màu xanh kê một chiếc giường, một kệ sách cũ và một chiếc đèn bàn xỉn màu đủ ánh sáng để đọc Kinh thánh mỗi đêm.

Vậy là đủ thôi.