Tụi mình xa nhau đúng 1 năm 1 tháng 20 ngày. Kể từ tháng 2 năm ngoái, lúc tiễn anh ra sân bay mình bịn rịn đứng trông theo, và thầm nghĩ mình sẽ xin visa sang Nhật thăm anh, rồi anh sẽ sớm về để hai đứa bàn tính chuyện cưới xin. Vậy mà mọi sự không bao giờ lường trước được, làm bể kế hoạch tùm lum.
Đầu tiên là bể kế hoạch sang Nhật của mình. Tiếp theo là nhiều lần anh sắp sửa về Việt Nam thì chuyến bay lại bị hoãn, huỷ. Năm 2020 đúng là một năm đáng nhớ, một năm đẹp như vậy mà lại bị con virus Sar-CoV-2 chiếm sóng hết của cả thế giới.
Tâm trạng mình cứ phập phồng lên xuống, lúc lo lắng bất an, rồi tự trấn tĩnh, rồi tự cân bằng, rồi có lúc buồn bã khổ sở khóc lóc um sùm. Tụi mình đã trải qua thời gian yêu xa thật chông gai, nhưng toàn là chông gai đến từ ngoại cảnh thôi. Tụi mình vẫn ổn, vẫn yêu thương nhau nhiều lắm. Đó là điều cốt lõi quan trọng cho một mối quan hệ.
Và cuối cùng thì công sức chờ đợi của tụi mình đã được bù đắp. Khi anh báo anh có vé rồi, mình vẫn rất bàng hoàng và sợ hãi, sợ rằng lại có một lý do nào đó khiến nó bị huỷ như những lần trước. Mình càng lo lắng nhiều hơn, khó ngủ hơn trước. Khi càng gần đạt đến điều mà mình hằng chờ mong bấy lâu, mình càng bất an và mỗi ngày trôi qua đều thấy tim đập thật nặng trĩu. Cho đến khi anh đã ra đến sân bay Narita và ngủ lại một đêm để chờ chuyến bay về Đà Nẵng vào hôm sau, mình vẫn chưa thật sự nhẹ nhõm. Mình lại lo lắng anh có thể gặp chuyện gì đó trên chuyến bay. Mình bị đắm chìm vào những nỗi lo kéo dài liên miên, nỗi lo này nối tiếp nỗi lo khác. Mình nín thở chờ đợi cho đến khi anh nhắn tin báo, anh đã đáp xuống Đà Nẵng an toàn. Lúc đó mình thực sự muốn khóc.
Giờ thì anh đã về. Anh đang ở cùng múi giờ với mình, sáng thức giấc cùng giờ và tối đi ngủ cùng giờ. Tụi mình còn đang làm quen với việc sống cùng múi giờ với nhau, không còn cảnh người đi ngủ trước người thì còn thức nữa. Mình cảm thấy biết ơn vô cùng vì anh đã trở về bình an. Mong là 14 ngày cách li sẽ trôi qua nhanh để tụi mình được gặp nhau thật sự anh nha.