Thấy mình sắp về Việt Nam để chuẩn bị cho sinh nở, chồng đã lên lịch trình cho chuyến đi thăm Kyoto 3 ngày 2 đêm ở một làng chài ven biển. Phải công nhận người Nhật họ yêu thích du lịch và họ chú trọng du lịch trong nước nên những điểm như làng chài Ine vào cuối tuần không còn khách sạn để book, dù chưa đến mùa cao điểm du lịch. Kể cả ở Amanohashidate cũng chỉ còn những khách sạn nhỏ. Vì không rõ thông tin nên chồng mình đã book nhầm, tưởng đâu được ở khách sạn 3 sao, nhưng rốt cuộc lại là một khu dorm liên kế với khách sạn chính (mà nhìn quảng cáo trên google thì chill và full service đã lắm). Tụi mình cứ đinh ninh là được ở khu đó, nhưng đến khi nhận phòng thì mới tá hoả. Dù sao cũng đã book và trả tiền trước rồi nên đành chịu thôi. Vốn liếng tiếng Nhật cũng ko đủ để yêu cầu người ta đổi hoặc nâng cấp cho tụi mình lên phòng xịn hơn, và có khi cũng đã full không còn phòng để đổi.
Phòng mình ở nằm trên tầng 2, có 2 giường mini size riêng biệt và còn không có cả toilet riêng. Mình thì đang bầu bí nên thấy bất tiện dễ sợ. Mỗi tầng chỉ có một toilet chung, tuy nhỏ nhưng sạch sẽ. Mỗi khi đi tắm thì phải lội xuống phòng tắm dùng chung ở tầng trệt, hoặc nếu muốn tắm onsen thì mặc yukata rồi đi bộ qua khu khách sạn chính bên cạnh. Mình và chồng cũng ghé vô khu vực tắm onsen tham quan thử, công nhận là sạch đẹp, yên tĩnh và thư giãn lắm (nhưng vì mình bầu nên kiêng tắm onsen, chỉ ghé vô coi chút thôi).
Về phần chỗ ở tuy chưa được như ý lắm, nhưng không khí và cảnh sắc ở đây thật tuyệt vời, giúp mình thư giãn trong những tháng thai kỳ mệt mỏi và được biết thêm một địa danh ở Nhật.
Để đến được Kyoto, tụi mình lọ mọ đi tàu từ Yao-shi đến ga Umeda ở Osaka-shi để đón chuyến bus đi thẳng tới Kyoto. Xe buýt ở Nhật chạy rất đúng giờ, và mỗi ngày từ Osaka đi Kyoto chỉ có 2 chuyến buýt như vậy, nên tụi mình phải trừ hao thời gian để đến thật sớm, mua vé lên xe, nếu trễ chuyến 10h sáng thì chỉ còn chờ đến chiều và sẽ chiếm mất thời gian tham quan của tụi mình. Chồng mình vốn đi lại rất nhanh nhẹn, nhưng khổ nỗi có nàng vợ bầu đi theo nên thành ra tốc độ phải chậm lại. Vừa đến ga Umeda là lo tìm đường exit khỏi ga thật nhanh rồi đứng xếp hàng mua vé ngay tại chỗ đậu xe buýt. Cái vụ tìm đường thoát khỏi ga là cả một vấn đề, nhất là đối với cái ga lớn và đông đúc như Umeda, nhưng thôi chuyện đó mình sẽ kể ở một bài khác nhé.
Đến Amanohashidate, xe buýt dừng cho tụi mình ngay ga lớn đối diện khách sạn, nhưng chưa đúng giờ check-in khách sạn. Ở Nhật hơi ngộ là các khách sạn đều phải đến 3PM mới được check-in và 10h sáng là check-out rồi. Mình tự hỏi ủa người ta cần đến 5 tiếng để vệ sinh phòng ốc đón khách luôn hả :)) Vậy nên tụi mình đi lang thang gần đó khám phá chụp hình và ăn trưa (cũng may 2 vợ chồng đều đeo ba-lô rất gọn nhẹ và là tuýp người nhanh gọn khi đi du lịch).
Được xem là một trong ba điểm danh lam thắng cảnh đẹp nhất ở Nhật Bản, Amanohashidate là cây cầu đất tự nhiên nằm trong một vịnh được bảo vệ dọc bờ biển ở phía bắc Tỉnh Kyoto.
Amanohashidate là một bãi cạn phủ đầy thông nổi tiếng vì sở hữu một trong ba tuyệt cảnh của Nhật Bản, cùng với Matsushima ở Tỉnh Miyagi và Miyajima ở Tỉnh Hiroshima. Cây cầu tự nhiên này nối liền cả hai bờ của Vịnh Miyazu ở phía bắc Tỉnh Kyoto và là một phần thuộc công viên quốc gia.
Trong thời gian chờ đến giờ check-in khách sạn thì tụi mình chỉ đi dạo gần đầu cầu bên này chứ chưa băng qua bên kia cầu. Rồi ăn trưa tại một nhà hàng chill chill có view nhìn ra biển và rừng thông phía sau. Sau đó mua vé đi cáp treo lên đỉnh núi để nhìn được toàn cảnh của cây cầu đất, mà người ta hay gọi là cái đuôi của rồng vì hình thù nó trông rất giống. Nhiều người lên đến đây thường hay pose một kiểu ảnh rất ngộ nghĩnh như vậy nè:
Buổi chiều sau khi nhận phòng, tắm rửa và nghỉ ngơi một chút, tụi mình mới băng từ bên này qua bên kia của cầu đất. Lúc ấy là khoảng 5h chiều mà mình thấy du khách đã đi từ phía đối diện trở về chứ không ai đi cùng chiều như tụi mình cả. Dịch vụ cho thuê xe đạp cũng hết giờ cho thuê rồi, nên tụi mình đi bộ. Tính là qua đến bên kia sẽ tìm quán ăn ngon ngon và xem có gì thăm thú vui chơi không, nhưng tới nơi thì trời sụp tối và các quán ăn chuẩn bị đóng cửa hết luôn. Mình ngạc nhiên quá chừng, cứ luôn hỏi ủa sao khu du lịch mà kỳ vậy, không thấy ai có tinh thần buôn bán gì hết, hàng quán thì ít mà còn đóng cửa sớm nữa chứ. Trên đường đi còn không thấy có ai bày ra buôn bán hàng rong hay quà lưu niệm. Quả là kỳ lạ thiệt. May sao tụi mình vừa tìm được một quán bán đến 8h tối và chỉ nhận khách cuối cùng vào 7h30, vừa kịp cho tụi mình chen vô order. Mà đúng tụi mình là những vị khách cuối cùng của quán luôn.
Ăn tối xong thì tụi mình bắt đầu lo ngại khi phải cuốc bộ để trở lại bờ bên kia trong bóng tối mịt mù và hàng quán đều đóng cửa hết. Cảm giác thiệt nổi da gà khi phải đi giữa cái cầu đất với hai bên là biển và những rặng cây cùng với những loài côn trùng chim thú lạ lẫm. May sao anh chồng nhanh nhẹn đi tới trạm xe buýt và vừa lúc ấy có chuyến xe buýt cuối cùng chở tụi mình về lại bờ bên kia. Trời ơi, cái khu du lịch gì mà mới 8-9h tối không còn cái gì hoạt động hết trơn.
Vậy nên chỉ biết đi về khách sạn ngủ một giấc thật ngon thôi. Mình bầu bì nên ban đêm phải thức dậy đến 2-3 lần để đi vệ sinh, mà lại chẳng có toilet riêng trong phòng, đúng là một trải nghiệm ức chế dễ sợ à.
Sáng hôm sau, tụi mình được phần ăn sáng buffet tại sảnh chính của khách sạn. Ăn sáng xong thì tụi mình bắt xe buýt nội bộ để đi tham quan khu làng chài Ine cũng gần đó.
Ngày thứ 2 của tụi mình là ở làng chài Ine. Đến nơi tụi mình thấy nhiều người chọn đi tàu trải nghiệm nên tụi mình cũng mua vé luôn. Phần đặc sắc khi ở trên tàu là người ta mua bánh snack để thả cho chim ăn. Mỗi bịch snack chỉ có 100¥ nên ai cũng hào phóng mua cho chim ăn để quay phim và chụp hình. Chim từ đâu bay tới ồ ạt, rất thân thiện, lượn qua lượn lại xung quanh tàu rất đẹp mắt. Có vẻ chúng đều quen với việc được du khách cho ăn như vậy.
Và sau đó ghé vào khu ăn uống ở tít trên đồi (phải đi bộ chừng 200 bậc thang) và đứng xếp hàng chờ đợi khoảng 15p để được thưởng thức. Người Nhật có văn hoá xếp hàng nên họ không ngại phải xếp hàng chờ 15-20 phút ở một quán ăn ngon mà họ thích.
Sau đó vì trời mưa nên tụi mình tấp vô một quán cà phê chill chill, đợi tạnh mưa thì đi xet buýt về lại thị trấn. Quán cà phê cũng phải bốc số chờ đợi nhưng ai ai cũng sẵn lòng, có lẽ vì view quán quá đẹp (nhìn thẳng ra biển), tuy đồ uống thì cũng thường thôi không có gì đặc sắc.
Thế là hết ngày thứ 2 trong một chuyến du lịch hết sức chậm rãi, enjoy the moment vì bà bầu không đi bộ được nhiều.
Ngày thứ 3 tụi mình ghé trung tâm Kyoto một chút, định là sẽ vào khu phố cổ chơi, chụp hình và mua quà lưu niệm. Nhưng bỗng dưng trời đổ mưa lớn nên tụi mình chỉ đi loanh quanh gần ga tàu rồi sau đó lên tàu trở về lại Osaka.
Vậy là kết thúc 3 ngày 2 đêm khám phá một phần rất nhỏ của Kyoto. Hi vọng sẽ quay lại đây nhiều lần nữa vì mình rất thích cái phong cách cổ kính của thành phố này. Mà nếu có quay lại lần sau thì chắc gia đình Dương Đào đã có thêm thành viên nhí. Mong mọi chuyến đi của gia đình mình đều khám phá thật nhiều và luôn vui vẻ cùng nhau dù có xảy ra những sự cố bất tiện (như vụ khách sạn ở trên) đi nữa. Tinh thần du lịch của tụi mình chính là trải nghiệm và khám phá, nên dù chỉ là những địa điểm nho nhỏ, tham quan ngắn ngày, không ở những nơi sang xịn mịn thì đều là những chuyến đi rất ý nghĩa và đầy hào hứng.
Mong là tụi mình sẽ có thêm nhiều chuyến đi với nhau hơn nữa.