“My entire life can be described in one sentence: It didn’t go as planned and that’s okay.”
Hồi đó có đọc được câu này và nó khiến mình nhớ mãi vì cứ như miêu tả về cuộc đời mình vậy.
Cuộc đời mình may sao lại được trải nghiệm qua những cảm giác thất bại, buồn tủi, bị phản bội, song hành cùng đó thì cũng nếm trải những cảm xúc của chiến thắng, gặt hái yêu thương, hạnh phúc. Rất nhiều người cho rằng nên sống và làm việc một cách có kế hoạch, có mục tiêu, nên đặt ra cho mình những thử thách và vượt qua những thử thách, mới là một cuộc sống đầy hứng khởi và khiến chúng ta trở nên có giá trị hơn. Đó là những lời khuyên hoàn toàn bổ ích. Tuy vậy, cũng có những trường hợp ngoại lệ như mình chẳng hạn.
Ba mình thường nói: trong cái rủi có cái may, và trong cái may cũng có cái rủi. Lúc nhỏ mình chưa hiểu câu này, nhưng càng lớn thì càng ngộ ra. Cuộc sống của mình cũng vậy. Có những lúc mình cảm thấy tràn trề hi vọng và muốn đóng góp cho đời rất nhiều, thế rồi những chuyện tai ương xảy đến làm mình mất đi khí chí, khiến mình nản lòng. Nhưng đúng trong những lúc chán nản đó thì bỗng dưng từ đâu xuất hiện những người, những sự việc khiến cho mình vực dậy, rồi trở mình ngoạn mục, lại tiếp tục cuộc sống tích cực hơn.
Năm 2010 khi còn là sinh viên, mình đã năng nổ tham gia nhiều cuộc thi và trong số đó cũng đã từng đoạt giải nhất, từng được nhận huy chương mang lại cho mình cảm giác chiến thắng hừng hực của tuổi trẻ. Lúc đang chờ nhận bằng tốt nghiệp thì mình đã tìm được một công việc có mức lương khá và được xem là người thành công trong đám bạn thời đó - cái thời mà lúc ra trường đứa nào cũng hoang mang không biết làm gì và tìm việc như thế nào. Khi đi làm mình cũng có những lúc rất thăng tiến, được trọng dụng tối đa và cũng được vùng vẫy làm những điều mình thích. Thế nhưng…. cuộc sống của mình đâu phải cứ màu hồng như thế. Sẽ không ai biết được mình cũng có những lúc bị đuổi việc vì bị đồng nghiệp đâm chọt sau lưng. Có những lúc mình cảm thấy chông chênh, mệt mỏi vì luôn bị so sánh với những người giỏi hơn. Có những lúc mình bị thất tình, rồi thất nghiệp cả mấy tháng trời khiến tâm trạng tuột dốc không phanh vì cảm thấy mình chẳng có giá trị gì cả, không tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống. Có những lúc mình phải ăn uống kham khổ, chắt chiu từng đồng bạc còn sót lại trong ví vì thu nhập quá thấp không thể sống nổi ở Sài Gòn. Có những lúc mình bị bạn chơi xấu. Có những lúc gia đình mình gặp đủ chuyện trắc trở. Có những lúc mình phải chuyển nhà trọ liên miên. Có những lúc mình muốn bỏ hết để về quê, mình không muốn cố gắng nữa…
Nhìn lại những đoạn đường đã qua, mình thấy mọi thứ đều chẳng bao giờ đi đúng kế hoạch mà mình dự tính. Có những điều ban đầu mình rất hăng hái và đầy nhiệt huyết với nó, nhưng những tác động ngoại cảnh đã làm mình lao đao, phải khó khăn lắm mới giữ được mình không đổ vỡ đi. Cũng có những niềm vui, hạnh phúc đến bất ngờ khi mình chẳng lên kế hoạch nào, ví dụ như đùng một cái sếp thăng chức, hoặc đùng một cái mình tìm được người yêu…
Mình hiểu, tất cả những điều xảy ra bất ngờ ấy, thực chất là kết quả của một quá trình, mà cái quá trình ấy mình không hề có kế hoạch cụ thể cho nó. Mỗi năm mới đến, với những sự tươi mới và hăng hái do tiết trời mang lại, chúng ta ai cũng muốn lên kế hoạch cho một năm đầy hi vọng và hân hoan. Thế nhưng đôi khi, mười hai tháng thật dài và chúng ta chẳng thể nào biết được điều bất ngờ nào sẽ xảy đến, là niềm vui hay nỗi buồn đây, sẽ là những tác động ngoại cảnh nào khiến chúng ta phải thay đổi, hay là chính chúng ta đang đi trật đường ray mất rồi?
Đối với mình, cuộc đời mình xưa giờ vẫn thế, vẫn cứ bám lấy kim chỉ nam mà mình tin rằng nó luôn đúng, và nó chính là cái kế hoạch tốt nhất, tổng thể nhất, hoàn chỉnh nhất, để mỗi lần gặp bĩ cực mình đều có thể đứng dậy hướng tới hồi thái lai. Mình muốn sống tốt đẹp mỗi ngày, mỗi ngày. Tích luỹ mỗi ngày sống đẹp, sẽ có được một năm sống thật tuyệt vời.